Cô gái tóc đỏ

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Bất giác Richard Dauphin nở nụ cười đã từng làm say lòng biết bao cô gái New Orleans với tôi và nói: “Tôi cần tìm một phụ nữ trẻ, đẹp và có bộ tóc đỏ!”.
Cô gái tóc đỏ
Minh họa: Lê Tiến Vượng

“Anh nói thế thì tôi biết đường nào mà lần chứ!” - Tôi bật cười.

“Được rồi, được rồi! Để tôi nhớ lại đã… Tôi gặp cô ấy trong buổi tiệc hôm thứ bảy vừa rồi. Từ đó đến nay tôi không thể liên lạc được với cô ấy!”.

Tôi nhấp ngụm cà - phê đoạn nói: “Có khi cô ấy bận thật. Mà anh mới chỉ gặp người ta  một lần thôi mà đã đi tìm thám tử tư để tìm hiểu về cô ấy. Không phải là rất lạ hay sao?”.

“Tôi có linh cảm xấu về chuyện này. Tôi thật sự mong thám tử sẽ giúp tôi tìm hiểu xem cô ta có gặp phải nguy hiểm không!” - Richard căng thẳng năn nỉ.

“Được rồi!” - Tôi thở dài - “Kể cho tôi hoàn cảnh anh gặp cô ta!”.

“Giữa buổi tiệc, tôi đi vào nhà vệ sinh hút thuốc. Lúc đó cô gái tóc đỏ đang chạy thì đâm sầm vào tôi. Một người đàn bà trung tuổi đuổi theo cô gái đó. Hai người đôi co với nhau rồi có một người phụ nữ khác tóc nâu xen vào cố gắng tách hai người ra. Thấy vậy tôi mới hét lên với họ, nhưng một gã tướng hộ pháp bất ngờ xuất hiện rồi giằng cô gái tóc đỏ vào vòng tay hắn. Trước khi tôi kịp gọi cho cảnh sát thì bốn người họ đã đi mất rồi!”.

Richard đặt lên bàn một chiếc túi xách, nói tiếp: “Cô gái tóc đỏ làm rơi cái túi này. Tôi tìm thấy trong túi bằng lái xe, thẻ tín dụng và một cuốn danh bạ. Tôi gọi theo số trong danh bạ, nhưng…”.

Lờ mờ thấy được một điều gì đó mờ ám đang lởn vởn trước mắt mình, tôi nói với Richard: “Đừng gọi điện cho cô ta nữa. Thay vì thế, anh hãy nói cho tôi địa chỉ nhà cô ta để tôi tự mình tìm hiểu!”.

*

Cô gái tóc đỏ tên là Nina Walmsley, sống tại một toà biệt thự cổ trên phố St. Charles. Tôi không đến gặp Nina ngay, mà thay vào đó gọi điện cho bạn bè cô ta qua số trong danh bạ. Nhờ vậy mà tôi biết được thêm vài thông tin về cô ta.

Bố của Nina đã mất được sáu tuần. Hiện cô ta đang sống với mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ. Cô ta và mẹ kế vốn không thân thiện với nhau. Kể từ buổi tiệc hôm thứ bảy, không người bạn nào thấy Nina ra khỏi nhà.

Buổi chiều hôm đó, tôi gõ cửa nhà Nina. Một cô gái trẻ ra mở cửa: “Chào ông…”.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi là cô Nina có nhà không?”.

“Ông là người quen của chị tôi ư?”.

Chắc hẳn đây là em gái cùng cha của Nina, Carmen Walmsley. Cô ta giống hệt bức ảnh mà bạn bè Nina đã cho tôi xem, chỉ khác là trên cổ tay cô ta có mấy vết sẹo chằng chịt.

“Tôi có việc rất gấp cần gặp cô Nina!”.

“Được rồi! Mời ông vào!”.

Tôi ngồi chưa nóng chỗ thì mẹ kế của Nina đi vào phòng khách đồng thời lên tiếng: “Chào ông! Tôi là Suzanne Walmsley!”.

“Chào bà! Tôi đến đây để trả lại cho Nina cái túi mà cô ấy làm rơi!”.

Bà mẹ gần như giật cái túi khỏi tay tôi, rồi sau đó nói với cái giọng đãi bôi: “Tôi chân thành cảm ơn ông. Nếu như là người khác thì họ đã ỉm hẳn cái túi đi rồi!”.

“Nếu được thì tôi muốn trực tiếp trao cái túi cho cô Nina!”.

“Con gái tôi nó không ở nhà!”.

“Vậy bà có biết cô ấy đi đâu không?”.

“Con Nina sắp 25 tuổi rồi. Việc con bé đi đâu làm gì là việc của nó, liên quan gì tới tôi!”.

Trước sự ngoa ngoắt của người đàn bà, tôi lập tức vào thẳng vấn đề: “Tôi được một số người thuê để điều tra về hành vi rất lạ lùng của bà đối với con gái riêng của chồng mình trong bữa tiệc hôm thứ bảy vừa rồi. Thái độ của bà hiện tại không khỏi làm tôi nghi ngờ!”.

“Nếu có bất kỳ lời cáo buộc nào, thì ông hãy tự tìm đến nói chuyện với luật sư của tôi!” -  Nói xong thì bà ta đứng bật dậy lạnh lùng bỏ đi.

*

Không khó để tìm được luật sư của gia đình Walmsley. Hoá ra đó là Leonard Roose.  Từng làm việc với Leonard được vài vụ rồi, vậy nên tôi không quanh co gì với anh ta cả:

“Tôi được biết rằng anh là luật sư cho gia đình Walmsley?”.

“Đúng vậy! Vì cuộc gặp sáng nay với bà Suzanne mà anh đến gặp tôi đúng không?”  - Leonard bỏ kính xuống tỏ vẻ mệt mỏi - “Việc anh nghi ngờ là có cơ sở. Nina mất tích từ hôm thứ bảy!”.

“Mất tích?!”.

“Đúng vậy! Từ sau khi bố cô bé chết, Nina đã có những biểu hiện bất thường. Vị bác sỹ đến khám cho cô ấy kết luận rằng Nina bị chứng hoang tưởng!”.

“Anh có cách nào cho tôi xem bệnh án của cô ấy không?”.

“Cái này thì anh phải hỏi gia đình họ chứ!”  - Nhận ra sự nghi ngờ trên mặt tôi, Leonard nói nhanh -  “Tôi khuyên anh không nên dây vào vụ này làm gì. Bà mẹ kế của Nina ghét nhất là có người ngoài soi mói vào chuyện trong nhà. Bản thân bà ấy cũng đã thuê thám tử đi tìm con gái!”.

Có một chuyện gì đó rất mờ ám ở đây. Tuy vậy, tôi biết không thể nào cãi lại một luật sư nhà nghề như Leonard. Hy vọng cuối cùng của tôi là Carmen, người em của Nina. 

*

Vừa thấy tôi, cô Carmen bất ngờ bật khóc rồi liên hồi lẩm bẩm: “Lỗi tại tôi!”.  Tuy Carmen ôm lấy mặt, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra vết bầm tím quanh hai mắt cô ta.

“Có phải mẹ cô đánh cô không?”.

 Carmen không trả lời tôi, nhưng cứ nhìn cách cô ta giật nảy người thì tôi cũng đủ biết chuyện gì xảy ra rồi. Tôi vội vàng dẫn cô ta ra khỏi nhà và lên xe để đến văn phòng của mình. Đúng như tôi đoán, ra được khỏi căn biệt thự khiến cho Carmen vững tâm hơn hẳn.

“Cô Carmen à, tôi đang tìm chị gái của cô. Cô biết Nina đang ở đâu chứ?”.

“Có!” - Carmen thì thào qua hai môi bầm tím.

“Ở đâu?”.

“viện tâm thần Cypress!”.

*

Đích thân Giám đốc bệnh viện Cypress mở khóa căn phòng mà Nina Walmsley đang ở. Cô Nina ngồi giữa căn phòng đơn sơ chẳng có gì ngoài chiếc TV và một cái giường. Đôi mắt của cô gái dán chặt vào màn hình TV, môi nở nụ cười ngơ ngác. Thế nhưng chiếc TV lại không hề cắm điện.

“Đồ độc ác! Ông đã cho cô ta uống cái quỷ gì vậy?” - Tôi trợn mắt với Giám đốc bệnh viện.

“Paxserene!” - Giám đốc viện tâm thần đáp như một cái máy - “Tôi cho cô ấy uống thuốc an thần Paxserene!”.

Không kìm được cơn giận của mình, tôi thúc đầu gối vào bụng  gã  Giám đốc  khiến ông ta lăn quay xuống đất, rồi sau đó nói với cô Nina:

“Cô Nina, tôi sẽ đưa cô đến nơi an toàn”.

“Nhưng tôi không muốn đi!”  - Nina nói với giọng vùng vằng của trẻ con - “Tôi đang xem Tom & Jerry!”.

“Nào, nào, cô cứ đi theo tôi thì muốn xem bao nhiêu hoạt hình cũng được!”.

Vừa dỗ dành, vừa hứa hẹn như với trẻ con, cuối cùng tôi cũng đưa được Nina lên xe để đến nhà Richard Dauphin. 

*

Đúng như đã hẹn, sáng hôm sau Richard hộ tống Nina đến văn phòng của tôi. Carmen ra mở cửa cho họ. Trong khi hai chị em ôm chầm lấy nhau, Richard quay sang người đàn ông còn lại trong phòng. Ông ta tự giới thiệu mình là thẩm phán Johnson. Cũng như Richard, ông ta được hẹn tới văn phòng viên thám tử.

Đồng hồ vừa đổ chín tiếng thì cánh cửa văn phòng bật mở. Suzanne Walmsley và Leonard Roose bước vào phòng với bộ mặt cúi gầm xuống. Vừa nhìn thấy hai con gái, Suzanne đã gầm lên định nhảy bổ vào họ. Richard vội lấy thân mình chặn bà ta lại.

Chờ cho mọi người đã tại vị, tôi mới đứng lên thủng thẳng nói:

“Xin cảm ơn mọi người đã đến đây theo đúng lời đề nghị của tôi, đặc biệt là ông đây, thẩm phán Johnson. Có ông ở đây, chúng ta có thể tập dượt cho phiên toà xét xử rồi!”.

“Phiên toà nào, tôi không hiểu?” - Thẩm phán Johnson ngạc nhiên.

“Phiên toà xét xử tội âm mưu chiếm đoạt tài sản của bà Suzanne Walmsley và ông Leonard Roose!”  - Sau tuyên bố hùng hồn đó, tôi bắt đầu trình bày những điều mà mình tìm hiểu được.

“Trước khi chết, ông bố của cô Nina đây đã viết di chúc để lại toàn bộ tài sản của mình cho cô Nina. Số tài sản này trị giá khoảng 11 triệu USD. Theo luật thì trước khi Nina tròn 25 tuổi, bà Suzanne sẽ là người giám hộ của cô, còn số của thừa kế thì được luật sư Leonard quản lý. Mỗi người sẽ được nhận số tiền khoảng vài trăm nghìn USD!”.

Tôi vừa hắng giọng vừa liếc nhìn về phía Leonard: “Luật sư, có đúng là khi một luật sư có quan hệ tình cảm với thân chủ của mình thì sẽ được hưởng quyền lợi đó, phải không?”.

Leonard nuốt nước miếng và gằm mặt run rẩy trả lời: “Đ…úng…v…ậy!”.

“Vậy thì anh đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp nghiêm trọng khi trở thành tình nhân của bà Suzanne. Không những thế hai người còn cùng âm mưu chiếm đoạt của thừa kế bằng cách thuê bác sỹ chẩn đoán sai cho Nina, rồi sau đó đưa cô ấy vào viện tâm thần. Cô Carmen tìm cách để bảo vệ chị gái thì bị mẹ đánh đập tàn nhẫn. Nếu kế hoạch của bà Suzanne thành công, thì họ sẽ không chỉ phá hỏng một mà là hai cuộc đời cùng lúc!”.

Tôi quay sang thẩm phán Johnson: “Thưa quý toà, tôi xin hết. Xin chờ phán quyết cuối cùng củ‌ּa qu‌ּý toà!”.

“Tối thiểu là hai mươi lăm năm tù. Trong thời gian chờ đến thời điểm thi hành án, hai bị cáo bị tước toàn bộ quyền giám hộ và quản lý tài sản của cô Nina Walmsley!” - Vị thẩm phán đưa ra phán xét sau một hồi suy nghĩ, và lấy điện thoại.

Ít phút sau, cảnh sát tới để áp giải Suzanne và Leonard đi để chờ  một phiên xét xử thật. Richard nắm lấy tay tôi thật chặt và nói với giọng đầy xúc động: “Xin cám ơn anh, cám ơn anh nhiều lắm!”.

“Không, người mà hai cô đây phải cảm ơn là anh mới đúng. Nếu không có  sự quan tâm đặc biệt của anh thì họ đã phải chịu khổ cực rồi. Còn tôi chỉ làm đúng bổn phận của một thám tử mà thôi!”.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật