Vị đắng

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Nora Merrick rót từ chai ra ba thìa trà màu nâu rồi đổ vào cốc nước và khuấy lên. Sau khi thấy đã có kết quả, cô đổ thêm vào một thìa nước chanh và mang chiếc cốc vào phòng ngủ.
Vị đắng
Ảnh minh họa

Chồng cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, đặt dưới lưng hai chiếc gối lớn và giở cuốn tạp chí.

- Thuốc của anh đây, Garold.

Anh đặt cuốn tạp chí xuống giường.

- Bác sĩ có kê đơn cho anh thứ thuốc nào đâu. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày - đó là tất cả thứ mà anh cần bây giờ.

Nora đặt cốc lên chiếc bàn nhỏ gần giường.

- Thứ này không có hại cho anh đâu.

- Có thể là không hại, nhưng sao em biết được là nó có ích?

- Em hoàn toàn tin vào điều này.

Tất cả những người đàn ông đều như trẻ nhỏ - họ nghi ngại và sợ thuốc. Jerom cũng vậy và cả Bill nữa.

Garold cầm lấy cốc.

- Thứ gì đây?

- Một chút nước chanh.

- Thế ngoài nước chanh ra?

- Là thuốc.

- Là một trong số những loại thuốc ở nhà của em sao? - Anh nhíu mày.

Nora phủi tàn thuốc từ chiếc khăn ăn trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

- Anh yêu, anh quên dùng gạt tàn đấy.

Người chồng chăm chú nhìn cô:

- Mặt em đang đỏ lắm. Anh có thể chắc là em cũng đang bị cúm đấy.

Cô áp bàn tay lên trán. Đúng vậy, quả là trán cô đang nóng.

Garold mỉm cười:

- Thế thì em hãy tự uống thuốc của mình đi. Em cần nó hơn anh đấy.

- Không - Nora lạnh lùng trả lời - Em sẽ làm cho mình thứ khác.

Garold đặt chiếc cốc lên bàn

- Anh sẽ uống sau.

Nora phải khó khăn kiềm chế để không nổi đóa lên.

- Được, em sẽ quay lại sau 15 phút. Và lúc đó thì sẽ là chiếc cốc rỗng đấy.

Rồi cô đi vào bếp rửa bát.

*

Thám tử Paley lục trong ngăn kéo và tìm thấy bao thuốc.

- Cậu nói về địa chỉ nào?

Trung úy Blanchard vội nhắc lại:

- Ist-Atkins, 714.

Paley rút một điếu thuốc ra và hút.

- Cậu đến từ Cục Cảnh sát Sent-Louis à, trung sĩ?

Blanchard gật đầu.

- Tôi đã đi theo họ từ Cincinraati. Hiện giờ họ vẫn ở đó. Nhưng để bắt được họ, tôi cần có sự cho phép và hỗ trợ của anh.

Paley uể oải dựa lưng vào ghế và nhìn ra cửa sổ.

- Chắc là trời sắp mưa rồi.

Blanchard hắng giọng.

- Anh không nghĩ rằng chúng ta cần phải vội đến để bắt giữ?

Paley chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc.

- Tôi không thể rời khỏi đây cho đến khi họ báo cáo với đại úy.

Đôi mắt của Blanchard chăm chú nhìn vào cánh cửa phía sau lưng Paley.

- Đó là văn phòng của ông ấy?

Paley cười hết cỡ:

- Hãy thư giãn nào, trung sĩ. Đại úy sẽ trở lại sau 10 phút. Cậu có nghĩ chúng ta phải ngay lập tức vội trở lại đó để kịp thời đánh văng chiếc cốc ra khỏi tay anh ta không? Theo tin mà cậu nhận được - Paley chỉ vào tờ giấy để trước mặt - họ chỉ mới kết hôn được năm tuần. Rõ ràng là không đủ thời gian để làm mọi thủ tục và nhận được bảo hiểm. Vì vậy, đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn kịp.

*

Rửa xong chiếc đĩa cuối cùng, Nora quay lại phòng ngủ. Chiếc cốc vẫn để nguyên trên bàn.

- Trong hộp thư hôm nay có gì vậy? - Garold hỏi khi lật trang cuốn tạp chí.

- Có vài tờ quảng cáo. Và một bức thư từ công ty bảo hiểm.

- Họ muốn gì?

- Không có gì. Họ thông báo rằng các giấy tờ của chúng ta đã được kiểm tra và bảo hiểm đã có hiệu lực. Có thư chính thức.

Garold mỉm cười:

- Bây giờ thì cái xác của anh có giá 20 nghìn đôla rồi.

- Đừng nói thế - Nora đáp một cách máy móc.

Garold đưa hai bàn tay lên đầu.

- 20 nghìn. Em có thể cảm thấy an toàn.

Đúng vậy, Nora nghĩ về sự an toàn. Khi mà trong cuộc sống không được may mắn như thế thì điều còn lại là trông chờ vào tiền bạc. Jerom đã để lại cho cô 15 nghìn đôla, Bill để lại 17 nghìn. Ánh mắt của cô một lần nữa dừng lại ở chiếc cốc.

- Thuốc của anh. Em nhất định phải đứng trước mặt anh thì anh mới chịu uống à?

- Được rồi. Anh uống bây giờ đây.

- Anh còn 10 phút. Không hơn đâu đấy.

Cô quay trở lại bếp.

Trong chiếc xoong đặt trên bếp điện là nước muối. Nora múc ra hai thìa mỳ spagheti, nhìn vào đó một cách đăm chiêu và đổ trở lại một nửa. Garold đang nằm trên giường, và bây giờ anh thấy thèm ăn cồn cào. Cô quay trở lại và nhìn thấy chồng qua cánh cửa phòng ngủ hé mở. Anh đứng gần cửa sổ, quay lưng lại phía cô.

Nora nhìn thấy anh đã đổ hết thứ đựng trong chiếc cốc vào chiếc chậu hoa hải đường rồi vào giường nằm, tay lại cầm lấy cuốn tạp chí với nụ cười hài lòng. Mím môi, cô lấy ra một chiếc cốc sạch, một chiếc lọ đựng chất lỏng màu nâu và lọ nước cốt chanh.

*

Paley và Blanchard xuống gara và đến gần chiếc xe.

Thợ máy nhìn ra từ chiếc nắp ca pô được dựng cao:

- Vẫn chưa xong. Sau 10 phút nữa sẽ hoàn thành. Các anh có muốn lấy chiếc xe khác không?

- Không - Paley trả lời - Tôi thích chiếc xe cổ lỗ này. Chúng tôi sẽ đợi.

Họ bước vào văn phòng nhỏ. Paley mở cửa rồi ngồi vào chiếc ghế xoay. Blanchard mở đầu:

- Tôi không hiểu vì sao chúng ta không thể lấy chiếc xe khác?

- Cậu đừng nóng ruột - Paley nhẹ nhàng đáp lại - Vì sao mà phải vội chứ? Chúng ta sẽ kịp, tôi đã nói rồi.

Sau khi liếc mắt nhìn đồng hồ, Blanchard thong thả đi lại trong phòng.

Hai mươi phút sau thợ máy ghé vào:

- Mọi thứ xong rồi.

Ngồi sau tay lái, Paley mở khóa khởi động và chậm rãi lái xe ra cổng.

- Hai tách cà phê và sanwich thì thế nào?

- Không - Blanchard cáu kỉnh - Không!

*

Nora quay lại phòng ngủ với chiếc cốc đầy.

Garold rời mắt khỏi cuốn tạp chí.

- Lại thuốc nữa à?

- Không phải là nữa - Nora giận dữ đáp - mà vẫn là thuốc. Em đã thấy anh làm gì rồi. Chắc là anh đã làm hỏng cây hoa của em rồi đấy.

Garold đỏ mặt:

- Nếu thứ đó làm hỏng cây hoa thì chắc hẳn nó cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho anh.

- Cây cỏ và con người cần các loại thuốc khác nhau - Nora ngắt lời và nghiêm khắc ra lệnh - Anh uống đi.

Chồng cô bất đắc dĩ cầm chiếc cốc. Có những tiếng gõ cửa. Nora không nhúc nhích và hơi cao giọng:

- Garold, uống thuốc đi. Nhanh lên nào!

- Anh không thể nuốt nổi một ngụm đâu, rồi sau đó anh sẽ phát ốm mất. Dù sao thì người ta đang gọi cửa, và em có thể ra mở được rồi đấy.

Nora lưỡng lự, sau đó cầm lấy chiếc cốc ở chỗ anh.

- Em không cho phép anh đổ cả thứ này đi khi không có mặt em.

5 phút sau cô quay lại.

- Ai ngoài đó thế? - Garold hỏi.

-  Là người bán máy hút bụi - Nora trả lời trong khi lại đưa thuốc ra - Em đã đuổi ông ta đi rồi.

Garold miễn cưỡng cầm lấy cốc, nhấp một ngụm và nhăn mặt:

- Đắng thế.

Nora đặt tay lên ngực, chờ đợi.

Garold chậm rãi uống thuốc.

- Anh nghĩ, bây giờ thì em hài lòng rồi nhé.

- Vâng - Cô nói - em hài lòng - rồi mỉm cười - Còn bây giờ thì anh nghỉ ngơi chút đi.

*

Vào lúc 2h30 lại có tiếng gõ cửa. Khi cửa vừa hé mở một chút, cô nhìn thấy ở ngưỡng cửa có hai người đàn ông dáng vẻ ấn tượng.

- Là cô Merrick?

Nora gật đầu.

Cả hai người trình ra thẻ cảnh sát.

- Chúng tôi cần nói chuyện với cô.

Nora ngoái lại đằng sau, sau đó tần ngần mở rộng cánh cửa.

- Đề nghị các anh hãy cố gắng nói khẽ cho. Chồng tôi đang ngủ. Anh ấy bị cúm và gần như đã không ngủ suốt đêm rồi.

Người phụ nữ chạm tay vào trán mình. Có thể, quả thật cô đã bị lây bệnh từ Garold. Nora đổ thêm chất lỏng màu nâu vào cốc nước, quấy đều và uống. Đúng là có hơi đắng. Lần sau cần phải cho thêm một chút đường.

Cô đưa mắt ra cửa sổ và bắt đầu nhìn trời mưa.

Thoạt đầu thì Jerom chết vì viêm phổi, sau đó thì Bill qua đời trong một tai nạn xe hơi. Bây giờ thì cảnh sát đã đưa Garold đi. Họ kể câu chuyện vô lý rằng anh ta đã đầ‌u độ‌c những người vợ trước của mình.

Nora thở dài. Thật đúng là họa vô đơn chí.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật