Sau cưới, chồng nịnh bán hết hồi môn đưa bố anh xây nhà, em cãi thì bị vả sưng mồm

Baoanh Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Đúng là chỉ có ngu mới đi tin lời cánh đàn ông các chị ạ.
Sau cưới, chồng nịnh bán hết hồi môn đưa bố anh xây nhà, em cãi thì bị vả sưng mồm
Ảnh minh họa

Chồng em, trước đám cưới thì sao mà tử tế đến thế, cách 10 cây số mà tối nào lão cũng phóng xe đến nhà em chơi. Em muốn ăn gì lão cũng mua cho, muốn đi chơi ở đâu lão cũng chiều. Còn luôn nịnh em cưới bằng những câu như: “Lấy rồi em sẽ được chiều hơn, tin anh đi”, “thế này mà về ở chung một nhà có tiện hơn bao nhiêu không?”….

Nhưng, sau đám cưới thì em thực sự sốc, lời nói và hành động của lão chồng trái ngược nhau. Đi làm thì thôi chứ về đến nhà là lão lao vào giường ôm cái điện thoại không cần ăn uống, em ốm sốt nằm một chỗ lão cũng chẳng sốt sắng mua thuốc, nấu cháo cho ăn nữa.

Có chuyện thế này mà em áy náy mãi từ trước đám cưới, nhưng giờ chồng mới lộ bản chất thật ra thì em thấy mình còn khôn ngoan chán.

Bố em mua được 2 mảnh đất gần quốc lộ và trường học, giao thông thuận tiện nên có giá trị lắm. Lúc em sắp lấy chồng, bố bảo sẽ sang tên cho em mảnh đất ấy làm hồi môn, về nhà chồng muốn bán hay để xây nhà thì tùy.

Nhưng em thấy nhiều trường hợp nhà chồng chăm chăm vào hồi môn của con dâu sinh ra mâu thuẫn nên em từ chối, bảo bố: “Con xin bố, nhưng bố đừng vội sang tên, chuyện này chỉ bố mẹ và con biết, sau nếu cần dùng đến con sẽ nói cho chồng biết sau”.

Lúc ấy bố em còn cười bảo em “đa nghi như tào tháo, đến chồng mà còn cảnh giác thì chịu”.

Ngày cưới, mẹ đánh cái kiềng vàng 1 cây làm hồi môn cho em, ngoài ra các cô, dì, chú, bác nội ngoại đều có quà, ít nhiều cũng phải từ nửa chỉ đến 2 chỉ. Lúc em gom lại tất cả được 2 cây vàng. Chồng em cười híp mắt bảo: “Nhà vợ oách thế chồng được nhờ”.

“Số này cất để dành, ốm đau hay có việc gì thật cần thiết mới được đụng đến đấy. Mà mẹ anh cũng tính toán nhỉ, phong bì mừng cưới mình cầm chưa nóng tay đã bị mẹ thu hết với lí do không thể nào từ chối được”.

“Này, này, em bỏ ngay cái giọng mẹ anh, mẹ tôi đi nhé. Đừng để anh nghe thấy một lần nữa thì liệu hồn”.

Ngay đêm tân hôn vợ chồng em đã giận nhau rồi bỏ qua tân hôn luôn. Chiều tối hôm sau, em cũng mặc kệ không làm hòa trước, trong bữa cơm thì thấy lão gắp thức ăn cho em. Lúc về phòng, em đang lướt fb thì lão mon men lại gần lay lay vai em rồi xin lỗi. Vì mới cưới nên em cũng không muốn chiến tranh lạnh nữa nên quay lại đấm cho lão phát rồi trách móc.

Nhưng, không ngờ tất cả đều là bài của lão. Vừa ôm ấp được một phút thì lão gợi chuyện: “Vợ này, bố bảo sắp tới sẽ xây nhà, có bao nhiêu tiền anh mang cưới vợ hết rồi nên giờ chẳng còn đồng nào cho bố. Hay là em bán số vàng hôm cưới đi góp chung vào xây nhà, rồi anh đi làm anh mua trả vợ dần được không?”.

Em nghe mà nóng mặt, nói luôn một câu: “Không được”.

Lão hỏi đi hỏi lại bắt em nói lí do, em bảo: “Số đó em cóp vào để mua nhà ra ở riêng, nếu không thì phòng khi ốm đau còn có cái mà chữa. Bố anh làm nhà thì phải có kế hoạch và sự chuẩn bị từ trước, không thể gán trách nhiệm lên vợ chồng mình được”.

Có thế thôi mà lão rồ lên vả luôn em một cái thật mạnh. Lão bảo em phạm phải điều cấm kị “bố anh, bố tôi”, rồi thì em ích kỉ, hẹp hòi, chỉ biết bo bo cho bản thân.

Em chán thật sự, em làm vậy có đúng không các mẹ?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật