Bận “đánh Cô-vít”, nữ bác sĩ khóc nấc vì nhiều tháng chưa được ôm con vào lòng

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
“Mẹ ơi, mẹ về đi, mẹ về với con đi, bao giờ mẹ đánh con Cô-vít xong?” – lời nhắc của con gái 3 tuổi ở nhà đã khiến nữ bác sĩ Lê Thị Lan không kìm nổi nước mắt.
Bận “đánh Cô-vít”, nữ bác sĩ khóc nấc vì nhiều tháng chưa được ôm con vào lòng
BS. Lê Thị Lan nghẹn ngào khi chia sẻ nỗi nhớ con trên tuyến đầu chống dịch COVID-19 (Ảnh - Minh Thuý cắt từ clip)

Mặc dù luôn nỗ lực hết sức mình để chăm sóc, điều trị cho bệnh nhân COVID-19 nhưng BS. Lê Thị Lan – Khu điều trị C2, Trung tâm điều trị người bệnh COVID-19 thuộc bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 ở Đồng Nai – không lúc nào nguôi nỗi nhớ con.

Clip: BS. Lê Thị Lan tâm sự về nỗi nhớ con khi chiến đấu chống COVID-19 ở Trung tâm điều trị người bệnh COVID-19 thuộc bệnh viện Tâm thần Trung ương 2

Chị tâm sự: “Con gái tôi năm nay tròn 3 tuổi. Từ ngày tham gia công tác phòng, chống dịch COVID-19, đến nay đã 2 tháng tôi chưa được về nhà thăm con, chỉ được nhìn con qua màn hình điện thoại, thậm chí có những ngày tôi phải đi kiểm tra bệnh nhân vào giờ con ăn cơm, hoặc giờ hay gọi điện cho con. Đến lúc làm việc xong thì con lại ngủ, nên cả ngày hôm đó tôi không được nhìn thấy con. Con tôi ở nhà lúc nào cũng đòi mẹ, quấn mẹ. Cháu lúc nào cũng nhắc mẹ về đi, mẹ về với con đi, con nhớ mẹ lắm rồi”.

Nữ bác sĩ trẻ chia sẻ: “Vợ chồng tôi đều ở miền Bắc. Trước khi đi chống dịch, tôi đã làm công tác tư tưởng với gia đình. Nếu không có ông bà chăm sóc cháu thì chồng tôi sẽ không đồng ý cho tôi đi, bởi nguy cơ lây nhiễm trong khu điều trị rất lớn. Tôi quyết định vào Trung tâm điều trị người bệnh COVID-19 thuộc bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 vì các đồng nghiệp ở của tôi đều quyết tâm phòng, chống dịch; chấp nhận sống xa nhà, xa gia đình. Bản thân tôi là 1 bác sĩ khoác trên mình chiếc áo Blouse trắng nên tôi mong muốn được cống hiến, góp 1 phần sức lực nhỏ bé để đầy lùi dịch bệnh”.

Mặc dù quyết định vào Đồng Nai để chống dịch của BS. Lan không được chồng ủng hộ, nhưng chị đã động viên chồng rất nhiều để anh thay chị vừa làm cha, vừa làm mẹ. “Đêm nào tôi cũng trằn trọc nhớ con, chỉ muốn nhanh hết dịch COVID-19 để có thể chạy về nhà ôm con ngay lập tức. Vì thế, mong muốn lớn nhất của tôi lúc này là các bệnh nhân ở Khu điều trị C2 khỏi bệnh, để các nhân viên y tế có thể trở về nhà đoàn tụ với gia đình” - chị Lan nói.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật