Đừng làm khó cho sếp

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Sáng thứ Hai, sau khi ăn sáng, Cục trưởng Lưu vội vã đến một bến xe buýt gần đó vì chiếc xe công của Cục mà ông vẫn sử dụng đã bị cấp trên thu hồi và bán đấu giá. Sau khi lên xe buýt, Cục trưởng Lưu loạng choạng bước vào trong một cách khó khăn. Tài xế thấy vậy trừng mắt nhìn và quát lên: “Này! Ông chưa bỏ tiền vào thùng mua vé!”. Cục trưởng Lưu chưa đi xe buýt bao giờ, làm sao ông ấy biết rằng cần phải tự mình bỏ tiền mua vé?
Đừng làm khó cho sếp
Minh họa trong trang của Lê Tâm

Ông ta sững sờ một lúc, sờ nắn túi nhưng không thấy gì rồi chợt nhớ ra trước đây mình thường tiêu tiền công nên chưa bao giờ mang theo tiền. Cục trưởng Lưu đỏ mặt, ấp úng: “Đồng chí lái xe, lúc ra ngoài tôi quên mang tiền. Có thể cho tôi nợ được không? Lần sau tôi sẽ trả”. Lái xe lắc đầu nói nếu không có tiền thì hãy xuống xe. Đúng lúc đó, có một bác gái tốt bụng lấy thẻ đi xe buýt quẹt cho Cục trưởng Lưu nên đã êm chuyện.

Sau một chặng đường gập ghềnh, cộng với đủ loại mùi lan tỏa trong xe, Cục trưởng Lưu cảm thấy nhức đầu, chóng mặt và cuối cùng cũng đến được bến xe ở gần cơ quan, ông ta vội ra khỏi xe như thể chạy trốn.

Ngày hôm sau, Cục trưởng Lưu không còn dám đi xe buýt nữa. Ông đã mua được chiếc xe đạp "Phượng hoàng" kiểu cũ từ cửa hàng tạp hóa và quyết định cưỡi xe đạp đi làm. Cục trưởng Lưu ngồi lên xe, khó khăn bước lên bàn đạp, cuối cùng chiếc xe cũng lảo đảo tiến về phía trước. Đến lúc đó ông ta mới phát hiện mình đã nhiều năm không đi xe đạp, hai tay không còn điều khiển được chiếc tay lái. Đi được nửa chặng đường, khi đến một cái vòng xuyến lớn, đột nhiên ông Lưu không biết đạp xe đi đâu nữa. Trước đây đi xe cơ quan, ông ta đã quen ngủ trên xe và không bao giờ để ý đến lộ trình xe chạy. Làm gì đây? Trong lúc tuyệt vọng, Cục trưởng Lưu gọi điện cho thư ký, hỏi đi đường nào để đến cơ quan. Dưới sự “dẫn đường” của thư ký, Cục trưởng Lưu ra sức đạp xe, cuối cùng cũng về đến cơ quan.

Đến ngày thứ ba, Cục trưởng Lưu không dám đi xe đạp nữa, cho dù có thư ký làm hoa tiêu thì thể lực cũng không đáp ứng được. Khi đến con đường chính bên ngoài, thấy một chiếc taxi đang đến gần, Cục trưởng Lưu liền giơ tay vẫy vẫy. Lên xe xong, lái xe hỏi đi đâu, Cục trưởng Lưu đáp đến Cục Xây dựng. Lái xe đạp chân ga, chiếc xe lao vụt đi.

Đầu óc mông lung, Cục trưởng Lưu ngả người  trên ghế và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nghĩ về trải nghiệm đáng xấu hổ khi đi làm trong hai ngày qua, cuối cùng thì hôm nay cũng cảm thấy thoải mái hơn. Sau vài lần gà gật, chiếc xe nhanh chóng đến tầng dưới của cơ quan. Người lái xe nói: “Đến rồi!”, Cục trưởng Lưu uể oải nói: “Được!” nhưng vẫn ngồi bất động. Thì ra, ông ta đang đợi lái xe mở cửa, hình như quên mất là mình đang ngồi xe taxi. Tài xế lại nhắc: “Đến rồi, 25 tệ”, Cục trưởng Lưu định thần lại, thanh toán tiền rồi lúng túng bước xuống xe. Sau khi xuống xe, Cục trưởng Lưu ngẩn người: Tại sao thế này? Ông ta đến Sở Xây dựng thành phố, nhưng người lái xe lại đưa đến Phòng Xây dựng quận! Cục trưởng Lưu phàn nàn mãi không thôi...

Buổi trưa, Cục trưởng Lưu gọi thư ký đến văn phòng nói: “Cô hãy giúp tôi tìm xem nhà ai ở gần tôi nhất và có ô tô riêng”. Thư ký lập tức hiểu được ý đồ của thủ trưởng, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có Tiểu Lý ở gần nhà ông nhất, tôi sẽ gọi cậu ấy đến đây”.

Tiểu Lý run rẩy đi tới phòng Cục trưởng. Cục trưởng Lưu nói: “Tiểu Lý, tôi nghe nói gần đây biểu hiện của cậu rất tốt, làm việc rất chăm chỉ!”, Tiểu Lý gật đầu như giã tỏi. Cục trưởng Lưu tiếp tục: “Chúng ta thật có duyên với nhau, nhà của chúng ta ở gần nhau. Nếu thuận tiện, cậu hãy cho tôi đi nhờ xe đi làm nhé!”. Tiểu Lý ngạc nhiên vì tự nhiên được sủng ái, nói rằng được Cục trưởng ngồi trong chiếc xe hơi của riêng mình là một niềm vinh hạnh lớn.

Kể từ đó, ngày nào Cục trưởng Lưu cũng được Tiểu Lý đưa đón, và như thường lệ, ông ta lại có thể chợp mắt ngay khi lên xe. Thời gian trôi qua, dần dà Tiểu Lý như đã trở thành lái xe riêng của Cục trưởng Lưu, không chỉ đưa đón ông ấy đi làm mà còn thường xuyên bị ông ấy điều xe khi muốn ra ngoài làm việc riêng. Đương nhiên, Tiểu Lý cũng muốn được dựa vào gốc cây lớn để hưởng bóng mát, có cây to của Cục trưởng để dựa vào thì cái ngày thăng chức chắc không còn xa nữa?

Không ngờ, đã gần 3 năm trôi qua mà Tiểu Lý vẫn dậm chân tại chỗ. Tối hôm đó,  Tiểu Lý uống một chút rượu, ngà ngà say và đến nhà của Cục trưởng Lưu.Hàn huyên một hồi, Tiểu Lý mới dám hỏi: “Cục trưởng, tôi nghe nói cơ quan sắp sửa điều chỉnh nhân sự, ông thử xem, chức danh Trưởng phòng...”.

Cục trưởng Lưu cả cười ngắt lời: “Tiểu Lý, bạn của tôi! Công việc lái xe rất là tốt, cậu hãy làm tốt vai trò lái xe. Về chức danh Trưởng phòng, tôi đã có dự tính riêng, cậu đừng làm khó cho tôi, thế nhé!”.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật